Mình đã cho...
Cho ai đó một tình yêu mãnh liệt, một niềm tin sắt đá, một ước mơ tuyệt vời. Cho rất nhiều những chia sẻ, quan tâm. Cho những vòng tay ôm ấm áp. Cho những cầu nguyện, lời chúc an lành.
Nhưng mình cũng "cho" ánh mắt khinh ghét, "cho" cư xử tàn nhẫn, "cho" ý nghĩ cay độc, "cho" lời nói tổn thương.
Nụ cười ai đó vì mình mà bừng sáng, nước mắt ai đó vì mình mà tuôn rời. Mình khiến trái tim ai đập lỗi nhịp và lại bóp nghẹt trái tim ai. Hạnh phúc tuôn trào, cay đắng tràn ngập. Là chính mình mang đến cho mọi người xung quanh những cảm giác đó, dù vô tình hay hữu ý.
Và mình đã nhận...
Nhận những ánh mắt trìu mến, sự quan tâm, chăm sóc đầy yêu thương của cha mẹ, gia đình. Nhận sự ủng hộ, tấm chân tình từ thầy cô, bạn bè. Nhận những sẻ chia, giúp đỡ từ người xa lạ. Mình nhận cả tình yêu vô hình lang thang trong gió, nhận cả nỗi đau đọc đc trong mắt ai kia.
Nhưng mà, cũng có ai đó gửi và mình nhận những oán trách, những dối lừa, những ẩn ý. Nhận cả ghen ghét, khinh khi...
Người gửi đến cho mình bầu trời xanh ngắt. Người mang mây đen che khuất mặt trời. Yêu đời đến mức muốn gom từng sợi nắng nhưng cũng tuyệt vọng đến mức muốn xoá hết trí nhớ về cuộc đời.
Cho, nhận và lỡ đánh rơi...
Ko kịp nắm giữ chút kỉ niệm phai nhạt. Cố tình buông tay một sợi tơ lả lơi. Thất lạc chút niềm tin trong lời hứa. Mải miết tìm lại mảnh hồn mình sau cơn mơ ướt sũng nỗi đau...