FULLHOUSE VIP-CLAN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

FULLHOUSE VIP-CLAN

chào mừng bạn đến diễn đàn FullHouse
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Cha va con

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
honeysuckle
BINH NHẤT
BINH NHẤT
honeysuckle

Tổng số bài gửi : 62
Ngày tham gia : 02/01/2011
Tuổi : 34

Cha va con Empty
Bài gửiTiêu đề: Cha va con   Cha va con I_icon_minitime20/2/2011, 14:51

Vào một buổi chiều mùa xuân
lạnh lẽo, trước cửa quán xuất
hiện hai vị khách rất đặc biệt,
một người cha và một người
con. Nói đặc biệt là bởi vì người
cha bị mù. Người con trai đi bên
cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu
con trai trạc mười tám mười chín
tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ
nghèo túng, nhưng từ cậu lại
toát lên nét trầm tĩnh của người
có học, dường như cậu vẫn đang
là học sinh..
Cậu con trai tiến đến trước mặt
tôi: “Cho hai bát mì bò!”, cậu nói
to. Tôi đang định viết hoá đơn,
thì cậu ta hướng về phía tôi và
xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn
cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười
biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá
treo ở trên tường, phía sau lưng
tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì
cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc
chút hành là được. Lúc đầu, tôi
hơi hoảng, nhưng sau đó chợt
hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to
hai bát mì thịt bò như vậy là cố
tình để cho người cha nghe thấy,
thực ra thì tiền không đủ, nhưng
lại không muốn cho cha biết. Tôi
cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay
hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai
chuyển bát mì bò đến trước mặt
cha, ân cần chăm sóc: “Cha, có mì
rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận
kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta tự
bưng bát mì nước về phía mình.
Người cha không vội ăn ngay,
ông cầm đũa dò dẫm đưa qua
đưa lại trong bát. Mãi lâu sau,
ông mới gắp trúng một miếng
thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào
bát của người con. “Ăn đi con,
con ăn nhiều thêm một chút, ăn
no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi
tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại
học, sau này làm người có ích
cho xã hội”. Người cha nói với
giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ
đục vô hồn, nhưng trên khuôn
mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ
cười ấm áp. Điều khiến cho tôi
ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai
đó không hề cản trở việc cha gắp
thịt cho mình, mà cứ im như thóc
đón nhận miếng thịt từ bát của
cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt
đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường
như thịt trong bát của người cha
cứ gắp lại đầy, gắp mãi không
hết. “Cái quán này thật tử tế quá,
một bát mì mà biết bao nhiêu là
thịt”. Ông lão cảm động nói. Kẻ
đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt
toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ
có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt
queo bằng móng tay, lại mỏng
chẳng khác gì xác ve. Người con
trai nghe vậy vội vàng tiếp lời
cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát
của con đầy ắp không biết để
vào đâu rồi đây này”. “Ừ, ừ, con
ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra
cũng có chất lắm đấy”.
Hành động và lời nói của hai cha
con đã làm chúng tôi rất xúc
động. Chẳng biết từ khi nào, bà
chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi,
lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa
lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê
lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà
chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu
đặt lên bàn của hai cha con nọ.
Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt
nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi
hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội
vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn
rồi thì phải?, chúng tôi không gọi
thịt bò.” Bà chủ mỉm cười bước
lại chỗ họ: “Không nhầm đâu,
hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày
mở quán, đĩa thịt này là quà biếu
khách hàng”. Cậu con trai cười
cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt
vào bát người cha, sau đó, bỏ
phần còn thừa vào trong một cái
túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng
chờ cho hai cha con ăn xong, rồi
lại dõi mắt tiễn hai cha con ra
khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi
thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên
khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu
con trai đè lên mấy tờ tiền giấy,
vừa đúng giá tiền của một đĩa
thịt bò, được viết trên bảng giá
của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà
chủ, và cả cậu Trương chẳng ai
nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi
người theo đuổi một ý nghĩ
riêng.
Về Đầu Trang Go down
honeysuckle
BINH NHẤT
BINH NHẤT
honeysuckle

Tổng số bài gửi : 62
Ngày tham gia : 02/01/2011
Tuổi : 34

Cha va con Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cha va con   Cha va con I_icon_minitime20/2/2011, 15:05

Một câu chuyện ko
tên..............
Năm học lớp 10
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi
chăm chú nhìn cô bé cạnh bên.
Em là người mà tôi luôn gọi là
BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú
nhìn mái tóc dài và mượt của em
và ước gì em là của tôi. Nhưng
em không xem tôi như thế và tôi
biết điều đó. Sau buổi học, em
đến gần và hỏi mượn tôi bài học
em nghỉ hôm trước. Em nói :
“Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với em, tôi muốn
cho em biết rằng tôi không
muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em
nhưng tôi quá nhút nhát, tôi
cũng không hiểu tại sao.
Năm học lớp 11
Chuông điện thoại reo. Đầu dây
bên kia là em. Em khóc và thút
thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em
muốn tôi đến với em, vì em
không muốn ở một mình, và tôi
đã đến. Khi ngồi cạnh em trên
sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt
ướt nước của em và ước gì em là
của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ,
cùng bộ phim của Drew
Barrymore và ba túi khoai tây
rán, em quyết định đi ngủ. Em
nhìn tôi, nói : “Cảm ơn anh !” và
hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với
em, tôi muốn cho em biết rằng
tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi
yêu em nhưng tôi quá nhút nhát,
tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm cuối cấp
Vào một ngày trước đêm khiêu
vũ dạ hội mãn khóa, em bước
đến tủ đựng đồ của tôi. “Bạn
nhảy của em bị ốm”, em nói,
“Anh ấy sẽ không khỏe sớm
được và em không có ai để nhảy
cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã
hứa với nhau là nếu cả hai đứa
đều không có bạn nhảy, chúng
mình sẽ đi cùng nhau như
NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.”
Và chúng tôi đã làm như thế. Vào
đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi
đứng ở bậc tam cấp trước cửa
phòng em. Tôi chăm chú nhìn em
khi em mỉm cười và nhìn bóng
tôi trong đôi mắt lấp lánh của
em. Tôi muốn em là của tôi
nhưng em không nghĩ về tôi như
thế và tôi biết điều đó. Rồi sau,
em nói : “Em đã có giờ phút vui
vẻ nhất, cảm ơn anh !” và hôn lên
má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi
muốn cho em biết rằng tôi
không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu
em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi
cũng không hiểu tại sao.
Ngày tốt nghiệp
Từng ngày trôi qua, rồi từng
tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là
ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn
hình dáng tuyệt vời của em nổi
lên như một thiên thần trên sân
khấu khi nhận bằng tốt nghiệp.
Tôi muốn em là của tôi nhưng
em không xem tôi như thế và tôi
biết điều đó. Trước khi mọi
người trở về nhà, em tiến về phía
tôi trong áo khoác và mũ, khóc
khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu
lên khỏi vai tôi, em nói : “Anh là
BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn
anh !” và hôn lên má tôi. Tôi
muốn nói với em, tôi muốn cho
em biết rằng tôi không muốn chỉ
là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá
nhút nhát, tôi cũng không hiểu
tại sao.
Vài năm sau
Giờ đây, tôi đang ngồi trong
băng ghế dài trong nhà thờ. Cô
bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi
nhìn em khi em nói : “Tôi hứa”
và bắt đầu một cuộc sống mới,
với một người đàn ông khác. Tôi
muốn em là của tôi nhưng em
không xem tôi như thế và tôi biết
điều đó. Nhưng trước khi lên xe
đi, em đến gần tôi và nói : “Anh
đã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên
má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi
muốn cho em biết rằng tôi
không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu
em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi
cũng không hiểu tại sao.
Lễ tang
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn
xuống chiếc quan tài chứa bên
trong cô bé đã từng là BẠN TỐT
NHẤT của mình. Trong buổi lễ,
người ta đã tìm thấy quyển nhật
ký của em trong suốt những năm
trung học. Và đây là những gì em
viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và
ước gì anh là của tôi nhưng anh
không xem tôi như thế và tôi biết
điều đó. Tôi ước anh nói với tôi
rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình
cũng có thể làm được điều đó…
Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.
Nếu bạn giống 2 nhân vật trong
câu chuyện này, vậy tại sao ko
nói suy nghĩ của mình với người
ấy trước khi mọi chuyện "quá
trễ" dù bạn có nhận dc "tình cảm
từ người ấy hay ko, để sau này
ko bao giờ phải hối hận,điều đó
cũng đem lại 1 ít hy vọng, đừng
để mọi chuyện trôi qua quá dễ
dàng.
Về Đầu Trang Go down
honeysuckle
BINH NHẤT
BINH NHẤT
honeysuckle

Tổng số bài gửi : 62
Ngày tham gia : 02/01/2011
Tuổi : 34

Cha va con Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cha va con   Cha va con I_icon_minitime20/2/2011, 15:23

Cà phê muối !
Chàng trai gặp cô gái ở một buổi
tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và
đến hơn nửa số người trong
buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong
khi chàng trai chỉ là một người
rất bình thường, không ai buồn
nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc
gần kết thúc, chàng trai ngượng
ngịu mời cô gái uống cà phê với
mình. Cô gái rất ngạc nhiên,
nhưng vì lời mời quá lịch sự nên
cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc
bàn nhỏ trong góc phòng tiệc,
nhưng chàng trai quá lo lắng,
mãi không nói được lời nào, làm
cho cô gái cũng cảm thấy bất
tiện.
Bỗng nhiên, chàng trai gọi người
phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho
vào cà phê!
Mọi người xung quanh đều hết
sức ngạc nhiên và nhìn chăm
chăm vào chàng trai! Chàng trai
đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa
muối cho vào cốc cà phê và
uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc
thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần
biển - Chàng trai giải thích - Khi
chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy
vị mặn của nước, giống như cà
phê cho muối vào vậy! Nên bây
giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với
muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và
quê hương của mình.
Cô gái thực sự cảm động. Một
người đàn ông yêu nơi mình
sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia
đình và có trách nhiệm với gia
đình của mình. Nên cô gái cởi
mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia
đình... Trước khi ra về, họ hẹn
nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những lần gặp gỡ, cô gái
thấy chàng trai quả là một người
lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan
tâm... Và cô đã tìm được người
đàn ông của mình nhờ cốc cà
phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có
hậu, vì "công chúa" đã tìm được
"hoàng tử", và họ cưới nhau,
sống hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha
cho chàng trai - nay đã là chồng
cô - một cốc cà phê với một thìa
muối. Và cô biết rằng chồng cô
rất thích như vậy. Suốt 50 năm,
kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ
người chồng cũng uống cốc cà
phê muối và cảm ơn vợ đã pha
cho mình cốc cà phê ngon đến
thế.
Sau 50 năm, người chồng bị
bệnh và qua đời, để lại cho
người vợ một bức thư:
- "Gửi vợ của anh,
Xin em hãy tha thứ cho lời nói
dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó
là lời nói dối duy nhất - về cốc cà
phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên
anh mời em uống cà phê không?
Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh
định hỏi xin ít đường, nhưng
anh lại nói nhầm thành muối.
Anh cũng quá lúng túng nên
không thể thay đổi được, đành
phải tiếp tục lấy muối cho vào
cốc cà phê và bịa ra câu chuyện
về tuổi thơ ở gần biển để được
nói chuyện với em. Anh đã định
nói thật với em rất nhiều lần,
nhưng rồi anh sợ em sẽ không
tha thứ cho anh. Và anh đã tự
hứa với mình sẽ không bao giờ
nói dối một lời nào nữa, để
chuộc lại lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên
anh sẽ nói sự thật với em. Anh
không thích cà phê muối, nhưng
mỗi sáng được uống cốc cà phê
muối từ ngày cưới em, anh chưa
bao giờ cảm thấy tiếc vì anh đã
phải uống cả. Nếu anh có thể làm
lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như
thế để có thể được em, và anh sẽ
uống cà phê muối suốt cả cuộc
đời."
Khi người vợ đọc xong lá thư
cũng là khi lá thư trong tay bà
ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi
người vợ rằng: "Cà phê muối vị
thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời:
"Ngọt lắm"
Về Đầu Trang Go down
honeysuckle
BINH NHẤT
BINH NHẤT
honeysuckle

Tổng số bài gửi : 62
Ngày tham gia : 02/01/2011
Tuổi : 34

Cha va con Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cha va con   Cha va con I_icon_minitime20/2/2011, 15:37

Con là .... một con quái vật!
-Cho tôi xem cháu một chút được
không?-Người Mẹ trẻ hạnh phúc
hỏi
Khi cái gói nhỏ xin xắn nằm gọn
trong tay mình, người Mẹ vén
miếng vải để xem gương mặt bé
xíu kia ra sao, bổng cô há hốc vì
kinh ngạc. Người bác sĩ vội quay
đi và nhìn ra cửa sổ. Đứa bé con
cô không có đôi tai.
Thời gian trôi qua,đứa bé ấy lớn
lên và vẫn có khả năng nghe
bình thường, chỉ có điều cơ thể
cậu có một thiếu sót.....
Rồi một hôm, đứa bé chạy vội từ
trường về nhà, gục đầu vào
trong lòng mẹ mình khóc nức
nở. trông cậu thảm thương làm
sao! Và cậu tự thốt ra bi kịch của
mình:
-Con là....một con quái vật!
Người Mẹ hiểu rằng cuộc đời con
trai mình bắt đầu trải qua nhiều
lần cay đắng như thế.
Cậu bé lớn lên càng lúc càng tuấn
tú và khỏe mạnh,như thể tạo hóa
muốn bù lại nỗi bất hạnh của
cậu. bao bạn bè quý mến cậu.
Đáng lẽ cậu được chọn làm lớp
trưởng nếu như cậu không bị
khiếm khuyết hình thể duy nhất
ấy. Cậu lại rất giỏi văn chương và
âm nhạc, đáng lẽ cậu co thể tiến
xa, nếu như.....
-Nhưng con vẫn có thể hòa nhập
với người khác được mà- Người
Mẹ trách nhẹ khi thấy cậu buồn
tuỉ, nhưng tim bà cũng đau xót
chẳng khác gì cậu. Bà thương
con biết bao!
-Chẳng lẽ không có cách nào
khác để giúp con tôi sao? Người
Cha hỏi vị bác sĩ của gia đình.
-Tôi tin rằng có thể phẩu thuật
ghép vành tai nếu như có người
hiến tặng- Ông ta đáp.
Thế rồi gia đình cậu bắt đầu tìm
kiếm người có thể hy sinh cho
cậu đôi tai. Riêng chàng trai
trong lòng khấp khởi hy vọng.
Đã hai năm trôi qua mà không có
kết quả gì. Cho đến một hôm Cha
cậu bảo:
-Con chuẩn bị đến bện viện làm
phẩu thuật. Bố Mẹ đã tìm được
người hiến tai cho con rồi.
Nhưng người ta bắt phải giữ bí
mật.
Cuộc phẩu thuật thành công rất
tốt đẹp, và cuộc đời cậu thay đổi
từ đó. Cậu như có thêm sức
mạnh và lòng tự tin. Tài năng của
cậu đạt đến đỉnh cao, vinh quang
của cậu nối tiếp từ trường phổ
thông đến khi cậu học đại học.
Sau đó cậu lập gia đình và bước
vào lĩnh vực ngoại giao.
-Con cần phải biết chứ! Cậu thúc
ép Cha, con cần biết ai đã cho
con quá nhiều như thế? Nếu
không, con sẽ không thể đền
đáp đủ công ơn cho người ta.
-Cha không nghĩ rằng con có thể
đền đáp được cho người đó
đâu.... nhưng con vẫn chưa được
biết, con ạ.
Nhiều năm nữa trôi qua, bí mật
sâu kín đó vẫn chưa hề hé mở.
Rồi cái ngày người con trai mong
mỏi cũng đến. Đó là một trong
những ngày tối tăm nhất trong
cuộc đời cậu. Đứng cạnh Cha bên
quan tài Mẹ, cậu thấy ông nhẹ
nhàng đưa tay ra từ từ, nâng mái
tóc nâu đỏ dày của bà lên: bà
không còn đôi tai.
-Mẹ con nói rằng bà rất vui nếu
để tóc dài - Người Cha thì thầm -
Mẹ con để như vậy cũng đâu có
xấu chút nào, đúng không con?
Người Cha đã nói đúng. Vẻ đẹp
thật sự của con người không
nằm ở vẻ bề ngoài mà là ngay
trong chính trái tim của họ. Điều
thật sự đáng giá không phải ở
những gì ta có thể nhìn thấy mà
là ở những điều vô hình. Tình
yêu thật sự không nằm trong
những gì được thể hiện và được
biết đến, mà chính ở những điều
làm được mà không ai biết
đến./.
Về Đầu Trang Go down
honeysuckle
BINH NHẤT
BINH NHẤT
honeysuckle

Tổng số bài gửi : 62
Ngày tham gia : 02/01/2011
Tuổi : 34

Cha va con Empty
Bài gửiTiêu đề: Cổ tích và hi vọng   Cha va con I_icon_minitime20/2/2011, 16:10

1 Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì
Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến
cho Mùa Xuân một bó hoa hồng
rất đẹp và nói :
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu
em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ
cùng đi chơi, đến tất cả những
nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa
Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm.
Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi
thứ xung quanh trở nên rất
nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến,
mang theo rất nhiều trái cây
ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô
không muốn Mùa Hè phải buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy
ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh
phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là
tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm.
Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa Đông đến,
mang theo cậu con trai của mình
là Băng Giá. Những giọt nước
mắt của Mùa Thu làm Băng Giá
cảm thấy xao xuyến. Anh cảm
thấy muốn đem lại hạnh phúc
cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi
sẽ xây cho em những lâu đài,
những con đường bằng băng.
Tôi sẽ hát cho em nghe những
bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh
tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn
lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một
đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng
xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con
như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa
Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ
mang lại cho con hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích.
Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân.
Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa
Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại
sao mình phải khóc chứ ? Mình
còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời
gian dành cho mình không
nhiều. Tại sao mình không làm
những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối
tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy
lộc....
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích
của Nga thôi. Nhưng những gì
đọng lại thì nhiều lắm... Phải
chăng chúng ta cứ luôn chạy
theo những thứ mãi mãi không
thuộc về mình, luôn đòi hỏi
những gì không dành cho
mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ,
hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có
biết bao nhiêu người như thế ?
Và có bao nhiêu người như Mùa
Xuân, nhận ra con đường phía
trước ?......
2. Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi
với nhau về Trái Đất. Mặt Trời
nói : "Lá và cây cối, tất cả đều
màu xanh". Nhưng Mặt Trăng thì
lại cho rằng, tất cả chúng mang
một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng
nói rằng, con người trên Trái Đất
thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo
con người luôn hoạt động đấy
chứ.
_ Con người hoạt động, vậy tại
sao trên Trái Đất lại yên ắng đến
vậy ?- Mặt Trăng cãi.
_ Ai bảo là trên Trái Đất yên
lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên
Trái Đất mọi thứ đều hoạt động,
và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến
khi Gió bay ngang qua.
_ Tại sao các bạn lại cãi nhau về
chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên
cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn
xuống Trái Đất, và tôi cũng đi
cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng
xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện,
mọi thứ là ban ngày, cây cối màu
xanh, con người hoạt đông. Còn
khi Trăng lên, đêm về, mọi người
chìm vào giấc ngủ.
Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con
mắt của mình, thì mọi thứ chẳng
có gì là hoàn hảo, chọn vẹn cả.
Không thể đánh giá Trái Đất chỉ
bằng con mắt của Mặt Trời hoặc
Mặt trăng được. Cũng vậy khi
đánh giá một con người, một sự
việc nào đó, không thể nhìn từ
một phía được...
3. Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt
trăng đến ăn tối tại nhà của bác
Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ
của họ là Vì Sao thì ở nhà.
Mặt Trời và Gió rất tham lam, và
luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và
không nghĩ gì dến người mẹ
đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng,
mỗi một món ăn, cô lại để dành
mang về cho mẹ một ít. Khi bọn
họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi :
_ Các con yêu quý, ở đó họ cho
các con ăn những gì ?
_ Con được ăn rất nhiều món
ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất
cả phần của mình - Mặt Trời trả
lời.
_ Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ,
ăn hết tất cả - Gió nói.
Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả
những gì đã đẻ dành cho mẹ ra,
dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và
họ đã có một bữa ăn không chỉ
đầy những thức ăn ngon, mà còn
đầy cả lòng yêu thương nữa.
Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió.
Bà nói :
_ Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ
luôn nghĩ đến mình, chỉ quan
tâm đến cảm xúc của mình, mà
chẳng bao giơ nghĩ đến người
khác. Sau này sẽ không có ai
muốn gần gũi và yêu quý con
đâu. Con sẽ trở thành một con
người nóng bỏng, gay gắt, để rồi
tất cả mọi người, mỗi khi nhìn
thấy con đều phải che mặt lại.
Còn con, Gió yêu quý. Con rất
tham lam. Con luôn sống cho bản
thân. Sẽ không có ai yêu quý con
cả,
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Cha va con Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cha va con   Cha va con I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Cha va con

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
FULLHOUSE VIP-CLAN :: CHÉM GIÓ-CHIA SẺ-KẾT BẠN :: ĐỌC TRUYỆN-
Chuyển đến